Hành trình du lịch Hà Giang tự túc chinh phục cực Bắc của “chiếc mũ vàng”

Cô gái đội chiếc mũ vàng trong bộ ảnh đi du lịch Hà Giang tự túc này là tôi. Tôi của những tháng ngày tự do, đạp gió, đổ đèo, được yêu kiều bên những sắc hoa đồng nội. Tôi của hiện tại cũng đang tự do, nhưng tự do bên một phương trời lạ, cũng có nắng và se lạnh, giống Hà Giang của tôi. Mảnh kí ức về chuyến du lịch Hà Giang tự túc dạo ấy bỗng như những thước phim tua chậm trong trí nhớ. Tôi lại muốn về Việt Nam ngay lúc này, để được sà vào vòng tay của Hà Giang kỳ vĩ, Hà Giang ấm áp, trữ tình, một Hà Giang chẳng bao giờ nguôi nỗi nhớ!
Hành trình du lịch Hà Giang tự túc chinh phục cực Bắc của “chiếc mũ vàng”
Những bông hoa đào còn sót lại.Tinh…Tinh… “Ê con nhỏ mũ vàng, bọn tao đang trên cung đường Hà Giang này, về đây đi thôi, anh em nhớ mày lắm…”. Đọc xong chỉ muốn cười lớn mà mắt lại rơm rớm. Cũng phải gần một năm rồi kể từ lần đi đó, ấy mà con đường ngoằn ngoèo như rắn trườn quanh lưng núi, lưng đồi cứ hiện ra rõ nét.
Dọc đường đi nhiều cánh đồng hoa tam giác mạch.Ai bảo tôi có thể quên được chuyến du lịch Hà Giang tự túc ấy chứ! Hơn 10 tiếng chạy hơn 300 km ròng rã từ Hà Nội đến Hà Giang. Tôi đã được sống trong một Hà Giang trọn vẹn như vậy đó! Trên cả chặng đường dài không lúc nào vơi tiếng cười.Mục LụcMùa hoa trên đáNgười miền đáBản Nặm ĐămRừng thông Yên MinhNhà của PaoCột cờ Lũng CúĐồn Cao – Đồng Văn

Mùa hoa trên đá

Đấy, đã không nghĩ đến thì thôi, chứ nhắc về chuyến đi du lịch Hà Giang tự túc ấy là tôi lại thấy thèm. Hà Giang có cái vẻ đẹp riêng mà chẳng nơi nào có, ai cũng muốn tìm về Hà Giang khi “mùa hoa nở trên đá”.Chẳng phải nói nhưng ai cũng biết, mùa lễ hội về, là Hà Giang lại được phủ trắng bởi hoa tam giác mạch. Nhưng các bạn nên đi vào lúc cuối thu đầu đông để được chiêm ngưỡng vẻ đẹp thực thụ của hoa nhé.  Nghe sự tích từ dân bản kể lại về cái tên kỳ lạ của loài hoa, tôi hết sức ngỡ ngàng. Và chắc hẳn ai đó phải tinh tế lắm mới nhận ra được điều này.“Tam giác” là hình những chiếc lá gắn dưới hoa, khi cây kết hạt đậu quả thì người dân đem về xay bột làm lương thực nên có thêm phần “mạch”. Và từ đó loài hoa trắng nhỏ li ti có cái tên “Tam giác mạch”.
Hoa vươn vai trong ánh nắng.Trong khi ở đồng bằng, cây cối đâm chồi nảy lộc khi tiết trời sang xuân thì tại nơi cao nguyên đá tôi đang đứng lại có một điều kì lạ khác. Muôn hoa khoe sắc nở rộ lúc tháng 10 se lạnh, những ngày nắng xen gió, đầu đông. Cúc cam, đào phai điểm xuyết cho bức tranh cao nguyên đá thêm phần rực rỡ.
Cúc cam rực rỡ.
Khóm cúc cam sắp tàn.

Người miền đá

Sau chuyến du lịch Hà Giang tự túc dạo ấy, tôi mê vùng đất này không chỉ bởi cảnh, mà cả những con người nơi đây, những người sinh ra ở miền đá. Nơi này với tôi là thế giới hạnh phúc, chứa đựng mọi điều giản đơn, bình yên nhất. Tại tâm họ bình yên, nên họ cũng sống cả một đời bình yên.
Ánh mặt hồn nhiên của em nhỏ.
Hà Giang: Họ có một đất trời làm của riêng, và họ sống bình yên trong đó
“Hai” nào!Những người ở đây đều là người dân tộc Mông, hay còn gọi là người Mèo. Thấy họ lần đầu, tôi cũng lạ lắm, chúng tôi cười và nói lời chào, họ đáp lại chúng tôi bằng nụ cười tươi nhất có thể, bằng cái ôm nồng ấm nhất. Cuộc sống đơn giản là thế, chẳng cần biết bạn là ai, chúng ta cứ trao nhau những yêu thương theo cách mà bạn muốn, cách đơn giản cũng chẳng sao nhé, đơn giản vẫn là cái tình.
Niềm vui khi được cho bánh kẹo, bim bim.
Con người ở đây thật thân thiện.Trong họ có một sức mạnh phi thường giúp họ vượt qua được khắc nghiệt của vùng cực Bắc mà tôi không thể hiểu được. Hãy nhìn những trẻ hồn nhiên ấy xem, chẳng nhóc nào đủ quần đủ áo, chân không giày không tất vẫn chạy phăng phăng trên đất lạnh. Chúng tôi mang theo từ đồng bằng những món quà nhỏ cho lũ trẻ vùng cao.
Người phụ nữ dân tộc đang kéo sợi.Trong họ có một sức mạnh phi thường giúp họ vượt qua được khắc nghiệt của vùng cực Bắc mà tôi không thể hiểu được. Hãy nhìn những trẻ hồn nhiên ấy xem, chẳng nhóc nào đủ quần đủ áo, chân không giày không tất vẫn chạy phăng phăng trên đất lạnh. Chúng tôi mang theo từ đồng bằng những món quà nhỏ cho lũ trẻ vùng cao.
Em nhỏ tớ gặp trên đường tới Sủng Là.Dù đây là chuyến du lịch Hà Giang tự túc riêng lẻ mà bọn tôi chỉ là một trong vô số khách tứ phương ghé ngang qua, nhưng khi tới mảnh đất này, mọi người chào đón chúng tôi như những đứa con lâu ngày trở về.
Cái ôm ấm áp.

Bản Nặm Đăm

Tiếp tục hành trình du lịch Hà Giang tự túc để chạm đến Lũng Cú, chúng tôi di chuyển đến bản Nặm Đăm, cách trung tâm huyện Quản Bạ khoảng 2 km, nơi sinh sống của các hộ gia đình dân tộc Dao.
Nụ cười của chú ở bản Nặm Đăm.
Bộ quần áo dân tộc sặc sỡ sắc màu.Là một bản nhỏ, Nặm Đăm vẫn mang đậm sắc truyền thống với các mái ngói âm dương đượm màu thời gian, tường đất vàng vững chắc. Người dân hiền hậu, ngay cả khi đi làm đồng cũng mặc trang phục truyền thống.
Những cô gái dân tộc đang làm việc.
Đường mòn quanh co.

Rừng thông Yên Minh

Sau đó, chúng tôi tiếp tục di chuyển bằng xe máy tới Huyện Yên Minh, cách Quản Bạ 54 km và cách Đồng Văn 48 km. Có thể xem như Yên Minh là điểm dừng chân trung chuyển giữa các điểm du lịch.
Những quả thông rụng trên “tấm thảm nâu”.
Quả thông khô có thể làm thành món đồ handmade.Khi tôi dừng chân nơi đây là lúc chiều tà, nắng bắt đầu đổ xiên nhiều hơn. Tôi thả mình trong rừng thông xen nắng, những quả thông nằm rải rác trên “tấm thảm nâu” phủ kín mặt đất.
Nắng chiếu qua những lọn tóc của tớ.Sau khi qua đêm ở Yên Minh, sáng hôm sau, chúng tôi lên đường tiếp tục di chuyển đến Đồng Văn qua quốc lộ 4C. Tôi dừng chân ở ngã ba Phó Bảng, nơi con đèo xinh đẹp ôm trọn một thung lũng xanh, và được ngắm trọn toàn cảnh Sủng Là từ trên cao. Nơi đây được mệnh danh là xã vùng cao đẹp nhất vùng cao nguyên đá Đồng Văn.
Sủng Là gây thương nhớ.
Đứng từ trên cao nhìn xuống Sủng Là.

Nhà của Pao

Chẳng thể nào bạn cứ ngắm một bông hoa đẹp từ xa mà không chịu đến gần để chạm tới nó, đúng không nhỉ? Vậy nên, tôi đã quyết định xuống thăm nhà Pao giữa thung lũng Sủng Là. Những đứa trẻ, những ngôi nhà ở đây đẹp một cách bình dị, gần gũi. Chúng mang đậm màu sắc truyền thống của dân tộc vùng cao.
Hai chị em ở nhà của Pao.
Con đường vào nhà của Pao.
Em bé rất dễ theo người lạ.

Cột cờ Lũng Cú

Rời khỏi nhà của Pao, chúng tôi tiếp tục đi tới điểm cực Bắc của Tổ quốc đó là Lũng Cú. A! Vậy là con bé mũ vàng tôi đây đã chạm tay được vào cột mốc cực Bắc Tổ quốc rồi đó.
Lần đầu tiên tớ được chạm vào nơi cực Bắc Tổ quốc.Cột cờ Lũng Cú là một cột cờ quốc gia nằm ở đỉnh Lũng Cú hay còn gọi là đỉnh núi Rồng (Long Sơn) có độ cao khoảng 1.470 m so với mực nước biển, thuộc xã Lũng Cú, huyện Đồng Văn, tỉnh Hà Giang, nơi điểm cực Bắc của Việt Nam.Giây phút chạm tay vào cột cờ Lũng Cú thật thiêng liêng làm sao. Chúng tôi đã hoàn thành chuyến du lịch Hà Giang tự túc của và chinh phục điểm cực Bắc Tổ quốc. Việt Nam trong tôi lúc này thật xinh đẹp và hùng vĩ.

Đồn Cao – Đồng Văn

Buổi chiều, chúng tôi tiếp tục di chuyển sang Đồn Cao. Tại nơi đây, bạn có thể ngắm trọn Đồng Văn như một bức tranh thu nhỏ. Đứng trên Đồn Cao tôi có thể chiêm ngưỡng toàn cảnh thị trấn Đồng Văn, cánh đồng Làng Nghiến tuyệt đẹp như bức tranh, và hàng loạt các di sản địa chất có giá trị của Công viên địa chất toàn cầu Cao nguyên đá Đồng Văn có tuổi từ 416 năm đến 245 triệu năm.
Đồn Cao ngắm trọn Đồng Văn.
Ruộng ngô khô.
Tớ dưới gốc cây hoa đào.Sau một ngày một đêm khám phá Hà Giang và tìm đến điểm cực Bắc Tổ quốc, chúng tôi cũng phải trở lại điểm xuất phát. Tiếc thật đấy, nên trên cả đoạn đường về, tôi đã cố lưu giữ lại mọi thứ, dù chỉ là chi tiết nhỏ nhất, miễn sao vẫn là của Hà Giang.
Qua chiếc gương chiếu hậu.
Nếp nhà bình yên.Hà Giang đang tạm biệt chúng tôi bằng những tia nắng hiền dịu, nắng khiến cho khung cảnh nơi đây trở nên huyền ảo, lấp lánh hơn. Những ngọn núi trùng điệp, những con đường đèo xinh đẹp, những ngôi nhà nhấp nhô, li ti cứ đang xa dần về khoảng cách nhưng lại càng in sâu trong tâm trí của tôi.
Chú chim nhỏ.
Khung cảnh mờ sương.
Ngôi nhà nhỏ thấp thoáng giữa thiên nhiên.Với tôi hành trình đó sẽ không phải chuyến du lịch Hà Giang tự túc cuối cùng. Hà Giang trong tôi đã thành một phần huyết mạch, là nơi con tim tôi rạo rực mỗi khi nhớ về Việt Nam, về quê hương yêu dấu. Ai đó hãy gói lại mảnh trời bình yên, những nụ cười tươi sáng của lũ trẻ, những cái ôm đượm tình, những sắc hoa bốn mùa nơi ấy cho tôi với nhé. Hà Giang – nơi ấy tôi muốn tìm về.Tác giả: Dương Hải Ly*Bài viết tham gia chương trình Traveloka Golocal Nguồn : Traveloka