Chả bì 7X: Có đổi bằng sơn hào hải vị chắc cũng chẳng thèm

Ngày còn sinh viên mình trọ ở khu tập thể Bộ Đại Học, ngay gần bể bơi Bách Khoa. Ở cùng mình là một vài ông nữa cũng dân Nghệ. Ngày đó mấy anh em bọn mình đều vừa học vừa đi làm thêm. Đứa làm phụ hồ, đứa làm bốc vác, chạy đường điện, nước công trình, gia sư… lại có học bổng nên thỉnh thoảng cũng có chút tiền và thường rủ nhau ra vỉa hè đường Tạ Quang Bửu, gần ký túc xá Bách Khoa ăn đồ vặt. Ở đó thì cơ man nào là hàng quán. Chủ yếu bán thuốc lá, thuốc lào, trà đá, chè chén và một vài đồ ăn vặt như bánh rán, kẹo lạc, kẹo dừa. Cũng có quán bán rượu, có lẽ đến bảy phần là cồn. Nhưng cũng chẳng hề hấn gì, sinh viên ngày đó đến quần đùi còn vá chằng vá đụp thì có tí lâng lâng cho oai phong với cô bạn gái đi cùng đã tốt lắm rồi.

Mình thuở còn non dại đó vốn không hút thuốc, cũng chưa biết uống rượu, nước chè chỉ uống cầm chừng. Duy có hai món làm mình mê mẩn đó là thịt bò khô và chả bì. Mình nghĩ không phải một mình mình mà có lẽ tất cả sinh viên thuở đó đều mê. Vì mình thấy tất cả các quán từ trong sân trường đại học cho đến ký túc xá của tất cả các trường đại học đều có bán hai đặc sản thần thánh này.

Nếu mình nhớ không nhầm hồi đó cơm sinh viên là 2.500 đồng một suất thì đâu đó 200 đồng một gói bò khô và chả bì 100 đồng một cái. Bò khô có lẽ cũng không khác gì bây giờ là mấy, khô hơn, cay và làm thành những miếng mỏng, đóng gói nhỏ cỡ ba ngón tay không nhãn mác gì. Chỉ có điều ngày nay chúng ta đã ăn bò khô Lào, trâu gác bếp Sơn La với chẩm chéo, bò khô Quốc Hương… rồi thì thấy món ăn này bình thường chứ thuở xưa đó, sinh viên bọn mình những lúc giờ nghỉ giải lao hay những đêm co ro trong manh áo mỏng bên vỉa hè Tạ Quang Bửu, trên lối vào ký túc xá Đồng Tâm thì một vài gói bò khô, tí tương ớt cay, thật cay thì chẳng khác nào một món ẩm thực được ngọc hoàng gửi từ thiên đình xuống.

Bò khô ngon là vậy, nhưng mình nghiện món chả bì 7x hơn

Nói đến chả bì có lẽ các bạn trẻ ngày nay không thể biết, chỉ có thế hệ 7x như bọn mình mới biết. "Chả bì 7x" một loại chả được làm từ da lợn, thịt lợn băm nhỏ nhào với trứng, bột gạo và vài loại gia vị nào đó (mình đoán vậy) rồi dạt ra, cắt thành những miếng chừng hai ngón tay như kẹo lạc và đem rán lớn lửa trong chảo đầy mỡ lợn. Phải là mỡ lợn thì miếng chả mới quện mùi.

Chả bì sau khi rán xong phồng lên, hơi rỗng ở giữa, bên ngoài giòn, trong dẻo, thơm nhức mũi, đem chấm với tương ớt cay nguyên chất - loại tương ớt thủ công ngày xưa hay được dùng ở quán phở, còn nay muốn có tương ớt này loại ngon các bạn tới đầu đường Hàng Giầy, lối ra chợ Đồng Xuân là có. Những ai hay ăn nhậu như mình mà đã quen dùng thứ tương ớt này thì nếu ăn mực nướng, bò khô hay ăn phở, ăn mì… đều phải có nó vì muôn thuở không thể nuốt nổi mấy loại tương ớt đóng chai của Trung Thành hay Chin Su. Nó ngòn ngọt, lờ lợ như đấm vào họng.

'Mình nghiện món chả bì 7x này kinh khủng'.


Mình nghiện món chả bì này kinh khủng. Mấy ông ở cùng cũng nghiện. Mỗi lần có tiền, cũng chẳng bao giờ có nhiều, mấy thằng lại kéo nhau ra ngồi nhấm nháp vài cái cho bõ thèm. Sướng nhất là những lần làm tiểu luận, làm bài tập lớn hay ném bài thi cho mấy đứa con nhà giàu lớp bên xong được bọn nó đãi. Giờ nghĩ lại, tiếc nhất là ngày đó chưa biết uống rượu chứ giá mà có thêm tí tửu thì món chả bì này sẽ vô cùng hoàn mỹ. Có đem đổi sơn hào hải vị, mâm cao cỗ đầy chắc cũng chẳng thèm.

Ngày đó mình có thằng bạn ở ký túc. Một hôm đang học năm thứ nhất, nó tỉ tê với mình rằng nó thích một em rất xinh học bên trường Kinh Tế. Mình bảo thích thì sang tán đi. Nhưng thằng này không đủ dũng khí vì nó nói nàng đẹp lắm sợ nàng từ chối thì quê. Mình mới xui nó rằng con gái là chúa thích được tặng quà, nhất là lại tặng trước mặt các cô bạn khác của nàng. Nó thấy chí lý, gật gù và bắt đầu để dành tiền mua quà. Bẵng đi một thời gian mình không liên lạc được với nó vì không có điện thoại như bây giờ, một hôm mình gặp nó trên giảng đường H1. Hai thằng ra quán trà đá sân trường mình mới hỏi nó về phi vụ tình yêu kia đã thực hiện được chưa. Nó gãi đầu, gãi tai rằng chưa làm được. Mình bảo sao lâu thế? Nó rằng nó đã tìm được một con thú bông nho nhỏ rất đẹp đâu khoảng mấy chục ngàn. Nhưng hôm đủ tiền thì nó bị ghẻ hành nặng quá, phải đi mua mấy lọ đép và kim về chích ghẻ nên lại thiếu tiền. Rồi ngày hôm sau vì sốt ruột nên nó lại mang số tiền còn lại đi đánh lô. Vậy là lại phải làm lại từ đầu. Mình nghe thương cảm quá, bóp bụng mời nó cái chả bì. Nó vừa ăn vừa khen chưa bao giờ thấy cái gì ngon như thế. Tự dưng mình thấy hơi hối hận và có dự cảm chẳng mấy lành.

'Nó vừa ăn vừa khen chưa bao giờ thấy cái gì ngon như thế...'.


Lại thêm một học kỳ nữa trôi qua, đúng hôm mình vừa thi xong môn Vật Liệu Xây Dựng của thầy Đỉnh béo, cũng là môn thi cuối cùng. Mình gặp nó đang ngồi quán nước sân trường. Thấy mình nó vẫy rối rít vào ngồi. Mình cứ nghĩ nó đã cưa đổ cô nàng trường Kinh Tế kia nên háo hức chờ nó kể. Nào ngờ nó thò tay lấy hai cái chả bì, nó một cái, đưa mình một cái. Xong nó kể toàn chuyện học hành, thi cử. Tuyệt không thấy nó nói gì đến vụ tình yêu. Mình sốt ruột quá mới cắt lời nó hỏi:

- Thế mày cưa được em Kinh Tế chưa?

Nó giật mình, trầm hẳn lại và rơm rớm nói với mình:

- Thôi mày ạ, từ hôm mày cho tao ăn cái chả bì đến nay tao chuyển hẳn sang yêu em chả bì rồi, không còn yêu em Kinh Tế nữa.

Ối giời ơi, thảo nào!

'Tao chuyển hẳn sang yêu em chả bì rồi, không còn yêu em Kinh Tế nữa'.


Đọc tin mới nhất trong ngày.

Bài liên quan
Chả bì 7X: Có đổi bằng sơn hào hải vị chắc cũng chẳng thèm
Chả rươi Hà Nội: Khi ăn không được vội
Ở Sài Gòn mùa Covid -19 nhớ ẩm thực vỉa hè Hà Nội