Gái Còn Son – Con giáp thứ 13

Bạn hỏi tôi hôn nhân 10 năm như thế nào? Tôi nói bạn nghe nhé, đó là một hành trình dài, đầy cố gắng và cả thỏa hiệp.

Bạn hỏi sao phải thỏa hiệp, không yêu nữa thì bỏ, không vừa lòng thì “quất ngựa truy phong”, léng phéng thì cho lít axit hoặc ông ăn chả bà ăn nem! Tôi nói bạn nghe, còn tùy đối tượng như thế nào, hạng xoàng thì có lẽ đã chẳng bao giờ là chồng tôi, hàng chọn mà biến chất, tất nhiên tiễn lên đường trong một nốt nhạc, đàng này hàng tuyển, giỏi kiếm tiền, yêu vợ con hết nấc, thích vào bếp hơn cả con vợ, vậy thì chiến thuật của chị em khôn ngoan nên là biết cách nâng đỡ các anh, so với các ả đào chỉ giỏi “nâng bi”.

Bạn lại hỏi sao hàng tuyển mà có lúc lầm đường lạc lối được à? Vì hàng tuyển cũng là người, không phải là thánh, vì ngoài kia, dù bạn có đẹp lộng lẫy, khí chất ngời ngời không tì vết, vẫn có đứa muốn chen chân vào giữa. Tôi lại nhớ đến những trận World Cup đã xem, trong một thế trận vô cùng chặt chẽ có phần nghẹt ngở, những hàng thủ 2,3 lớp như Thụy Điển, Uruguay vẫn có thể mắc sai lầm và bị lọt lưới. Nhưng nghe vậy mệt nhỉ, tôi thuộc tuýp không thích co về phòng thủ, tấn công là cách phòng thủ tốt nhất. Và về cơ bản, tôi là người giỏi tấn công. Và đúng theo Luật Hấp Dẫn, những người xung quanh tôi hầu như cũng vậy.

Đây là một chương đặc biệt, có khi bạn sẽ thấy giống như một câu chuyện giật gân trên mạng xã hội, có khi lại như bài tản văn, man mác buồn. Bởi vốn dĩ cuộc đời là vậy, ly kì như một thước phim mà bạn là diễn viên chính. Điều sau cùng tôi muốn nói với bạn đây, những người phụ nữ bản lĩnh nhưng cũng mong manh, nhạy cảm (đừng chối, ai chẳng có lúc dễ vỡ, huống gì nhạy cảm không phải là xấu). Đừng bao giờ trở thành con giáp thứ 13, đơn giản là KHÔNG MỘT AI đáng để bạn hi sinh danh dự của mình đến vậy. Đừng để ai khác quyết định cuộc đời bạn, dù đúng dù sai, phải là do bạn chọn, đi hay ở là quyết định của bạn. Yêu lại cũng được, buông bỏ cũng được, thỏa hiệp tạm thời cũng là một cách, nhưng nghĩ thông rồi thì cứ thế mà làm, dứt khoát không được nuối tiếc.

CÂU CHUYỆN 1 – BÀI HỌC LÀM VỢ VỠ LÒNG

—————–

 Những tin nhắn, cuộc điện thoại bất thường, lúc đầu cô không để ý, nhưng rồi những dấu hiệu càng rõ ràng. Lúc đầu, vì mới sinh em bé, cô cũng không có thời gian bận tâm mấy việc đó, lo cho con đã quá đủ mệt, áp lực hút sữa và đảm bảo đứa bé thiếu tháng lên cân đều đã choán hết tâm trí cô. Đêm 30 tết, cả nhà về quê chồng, đang chạy ra chạy vô lo mấy việc lặt vặt, tình cơ cô nghe tiếng điện thoại báo tin nhắn, nhìn trên bàn rất nhiều điện thoại khác nhau, đó là tin nhắn từ điện thoại của chồng cô, tò mò cô cầm lên và ấn thử xem ai gọi đến. “Em cũng rất nhớ anh”

….

Choáng váng, cô nhấn vào hộp thoại để đọc lại tin nhắn, và thấy những dòng trao đổi giữa chồng cô và số lạ “Em đang làm gì? Anh đang ở nhà, cũng chán chán. Nhớ em nhiều”

Và bên trên nữa là những đoạn hội thoại vu vơ giữa hai người với nhau. Số điện thoại không lưu tên. Theo lẽ thường, một bà vợ lọc lõi sẽ lưu ngay lại số điện thoại này, tính toán những cách thức “không khác gì phim trinh thám” để lấy cho được đầy đủ thông tin của đối phương, chụp lại màn hình làm bằng chứng “phạm tội” của chồng, thuê thám tử tư theo dõi chồng & con giáp 13 kia nhất cử nhất động xem mối quan hệ đã đến mức nào, và cuối cùng thì hẹn gặp chồng ra hai mặt một lời cho ra nhẽ và dằn mặt ả kia vì tội léng phéng với chồng chị.

Nhưng cô còn quá trẻ và chưa hết sốc để biết mình chính xác nên cư xử như thế nào cho đúng. Cô nhớ lại khi chưa lấy chồng, một người dày dặn đã từng nói với cô “Trong hôn nhân, điều gì cũng có thể xảy ra, với BẤT KỲ AI, phải CHUẨN BỊ TÂM LÝ như vậy”. Hóa ra, cô chưa chuẩn bị tâm lý thật.

Đó có lẽ là cái tết dài và nặng nề nhất của cô, nửa tháng sau đó cô vẫn chưa biết mình chính xác nên làm gì, chồng cô trừ một vài biểu hiện hơi khác thường thì vẫn có vẻ vẫn…bình thường, tận tâm nhẹ nhàng với vợ con. Và như những cô gái trẻ khác, thỉnh thoảng cô kiểm tra điện thoại của chồng, mục tin nhắn, mục điện thoại gọi đến, không có gì quá nhiều, nhưng với cô lúc này, thậm chí “không có gì” cũng là vấn đề.

Cô khá căng thẳng, cho dù vẫn tỏ ra thoải mái với mọi người trong nhà, cô không nghĩ trông mình thực sự tươi cười. Cũng thật may là con nhỏ nheo nhóc và lần đầu làm mẹ, lại là mẹ trẻ khiến cô cũng có phần bận rộn. Ấy thế nhưng, một khi đã bị thương thì dù có làm gì, cũng chỉ chăm chăm chú ý vào vết thương trên người. Và cô cũng vẫn chưa biết chính xác mình nên làm gì…

Một buổi sáng, cũng như mọi ngày, ngủ dậy, vệ sinh cá nhân cho mẹ, ăn bữa sáng để lấy sữa, đợi sữa về, quan sát chị giúp việc tắm rửa thay đồ cho con, cho con bú, chơi và nói chuyên ư a với con một lúc, dỗ con đi ngủ. Khi còn lại một mình, cô ngồi thừ bên bàn trang điểm, suy nghĩ rất lung. Bất giác nhìn vào gương, cô giật mình. Hình ảnh một người phụ nữ xuề xòa, sồ sề. Ai vậy?!? Ai đó chứ chắc chắn không phải là cô, không kìm được, cô bật khóc, những giọt nước mắt tủi hổ. Và theo thói thường, cô vừa khóc vừa nghĩ đến những “hi sinh” của bản thân, để nhận lại được gì? Ngoài hình ảnh mà cô còn chẳng nhận ra là mình. Cô oán trách chồng cô vì đã không còn yêu cô như ngày nào. Đáng nhẽ anh không được như vậy, anh phải yêu cô mãi mãi, vô điều kiện.

Mà khoan…cô có đang yêu mến gì hình ảnh này của mình không? Một bộ dạng chả có tí hấp dẫn mà đến cô nhìn còn thấy chán ngán.

Cô đang cảm thông với chồng mình đó ư? Đồng ý với hành động của anh?

Mà khoan…chính xác thì anh đã làm gì nhỉ??? Cô cũng không biết rõ, cô có nên thuê thám tử để làm cho rõ không?

Mệt mỏi quá, chẳng có gì khủng khiếp bằng một nửa sự thật và một cái đầu suy diễn. Nhưng có một điều mà cô nghĩ thông được, là mình sẽ thật đáng thương hại nếu bắt chồng phải yêu vô điều kiện, yêu mù quáng một kẻ đến mình cũng không thấy gì làm thích thú.

Cả tôi hôm đó, cô quan sát chồng rất kỹ, anh vui vẻ, nói chuyện với cô, ôm con, ăn cơm, mọi thứ theo cô cảm nhận thì là thật, không hề miễn cưỡng và gượng gạo.

Ngày hôm sau, cô quyết định thôi không nghĩ về chồng mình đã làm gì sai với mình không, nếu có đó là ai, có gì hơn cô? Cô quyết định chỉ tập trung vào mình, tìm lại những gì mình đã có. Hôm đó, cô hẹn gặp người bạn cũ, thật ra suýt là người yêu cũ và sau đó vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè. Chọn một bộ trang phục thật tươi trẻ và gợi cảm, cô bắt xe đi café, trước đó, không quên ghé qua công ty chồng “chơi”. Anh có thoáng ngỡ ngàng và cười hỏi “Hôm nay em đi đâu vậy?” Cô chỉ nhẹ nhàng đáp “Em có hẹn với bạn” và nhẹ nhàng hôn tạm biệt anh.

Buổi café diễn ra nhẹ nhàng và thoải mái, cô chia tay người cũ bắt xe trở về nhà, trên xe, có tiếng tít xuống điện thoại rung lên, anh bạn nhắn tin “Anh vẫn không thể quên được…”

Cô mỉm cười mãn nguyện, cho cô, vậy là đủ.

Tuần sau đó, cô quyết định đi làm tóc, kể ra thì con cô cũng đã hơn 4 tháng và giờ thì gần như không còn bú sữa mẹ là mấy. Cả quãng thời gian sau đó, cô tìm hiểu để tập tành, điều chỉnh ăn uống, massage bụng, nịt bụng để cải thiện vóc dáng. Ở nhà, cô cũng không còn ăn mặc xuề xòa, bạ gì mặc đấy nữa.

Dù anh không phải người quá tinh tế nhưng đủ để nhận thấy những thay đổi của vợ, mỗi lần anh hỏi chuyện, cô chỉ cười và im lặng. Cho đến một tháng sau đó, cô rủ anh đi ăn tối.

Bữa ăn gần kết thúc, cô bắt đầu nói

“Cách đây một vài tháng, em vô tình thấy tin nhắn lạ trong điện thoại của anh. Em không nghĩ đây là một mối quan hệ bình thường”
Phản ứng của anh chuyển biến rất nhanh từ bất ngờ, chút sốc, đến phẫn nộ như cái thói mà các ông chồng vẫn hay thế khi bị vợ nắm thóp, và vì cảm thấy xúc phạm khi vợ “dám” xem điện thoại của chồng.

“Em không hề cố tình xem, nhưng theo anh khi vô tình phát hiện tin nhắn như vậy, em nên làm gì? Lờ đi?”

“Em không muốn phải điều tra lén lút những chuyện như thế này, nó làm em cảm thấy nặng nề và có thể sẽ giết chết tình cảm của em và anh. Em không muốn chia tay nhưng một mình em thì không đủ”

“Em sẽ không bận tâm đến những việc như vậy nữa, và em cũng sẽ không để ý đến điện thoại của anh nữa. Nhưng anh à, việc nào cũng có giới hạn của nó.”

Anh cần thay đổi, vì cô cũng đã thay đổi….

————

CÂU CHUYỆN 2: KHI VỢ GIỎI TẤN CÔNG

Lấy nhau đã hơn 12 năm, chuyện gì cũng đã trải qua, hạnh phúc có, thất vọng có, mệt mỏi có, và tất nhiên sung sướng cũng nhiều. Cô và anh đã hiểu rõ nhau và cùng trải qua nhiều chuyện đến độ, giờ trời có sập thì cũng bình thản nắm tay nhau mà…nằm yên trên giường. Không phải cuộc sống quá viên mãn, mà về cơ bản cô tin rằng làm gì có cuộc sống nào hoàn toàn viên mãn, cô luôn tâm đắc câu nói “Everyone you meet is fighting a battle you know nothing about” (Ai cũng đang phải chiến đấu với vấn đề của riêng mình mà bạn không hề hay biết đó thôi). Và tất nhiên là cả vế sau của câu nói “Be kind. Always” (Vì vậy hãy luôn là người tử tế). Những câu châm ngôn như vậy khiến cô bình thản và tự chủ hơn. Cuộc hôn nhân hơn 12 năm thì tất nhiên không còn dữ dội, vồn vã như khi mới quen, cũng không còn cái khao khát phải chiếm hữu nhau, lao vào nhau hừng hực. Nó giống như cảm giác luôn lưng lửng bụng chứ chưa bao giờ đói ngấu nghiến, dù vẫn ăn ngon và nhiều.


Cái cô tự hào là chưa bao giờ chán ăn. Ở anh cô vẫn luôn tìm được không ít thì nhiều sự tươi mới, hoặc giả vẫn là anh đó, nhưng luôn được cô nhìn qua lăng kính vạn hoa biến ảo. Lại thêm một điều để tự hào – ăn mãi một món không chán.

Chồng cô không phải tuýp người lăng nhăng, nhưng cũng khá cởi mở và đa tình. Cô không chắc hoàn toàn trong ngần đấy năm yêu nhau, anh có chung thủy với mình 100% hay không. Mà cô cũng không quá bận tâm. Hoặc giả cô thừa biết làm gì có chuyện tuyệt đối như vậy, nhưng cũng chẳng sao, chừng nào vẫn còn trong tầm kiểm soát và cô không cảm nhận mối nguy hại nào thì chừng đó theo cô vẫn là ổn. Còn những cuộc đối thoại như thế này thì cũng chỉ là hi hữu.

“Anh ơi, hai vợ chồng mình đi cafe đi, em muốn nói chuyện chút”

“Không, nhất thiết phải là cafe cơ(!!!), chỗ đó mới có thể nói chuyện NGHIÊM TÚC được”

….

“Hôm qua em tình cờ thấy có tin nhắn đến, nick name CA hỏi anh hôm nay có đến xxx không?”

“CA là gì vậy anh? Công An à? Sao công an lại phải nhắn tin khuya khoắt vậy?”

….. cô im lặng khi thấy chồng lúng túng và quanh co. Sau một hồi, cô lên tiếng, trong sự ngỡ ngàng không hề nhẹ của chồng:

“Anh à, anh biết mà, em trực tiếp nói chuyện với anh như vậy là còn tôn trọng và tin tưởng tình cảm của anh. Như vậy đi, chúng ta hãy thỏa thuận với nhau: từ giờ ít nhất một tuần hãy làm tình 2-3 lần. Và đừng quên hôn em trước khi đi làm. Em không muốn dần dà mình biến thành những người đồng chí ở chung một nhà”.

CÂU CHUYỆN 3: PHỤ NỮ CÓ CHỒNG “CẢM NẮNG”

Sài Gòn, một ngày oi ả và tất bật như vốn có, tháng 7 nước nhiều nên cứ đến chiều là lại đổ mưa. Những đứa con Hà Nội di cư đến đây, như biết ý, thường hẹn hò nhau vào buổi sáng cuối tuần trong trẻo, ngồi những quán xá trong góc hẻm, hơi hướm nét cổ kính miền Bắc, và có phần yên tĩnh hơn hẳn khu trung tâm ngoài kia. Tôi và bạn kể ra đã quen từ rất lâu nhưng lại ít khi trò chuyện. Xét cho cùng, bạn và tôi có nhiều điểm bề ngoài tương đồng như bản chất là quá khác nhau. Bạn đẹp, tài năng, tháo vát, giỏi kiếm tiền, duyên dáng nên chẳng thiếu người theo đuổi. Tôi cũng vậy. Nhưng tiếp xúc sâu hơn nữa, sẽ biết hai người phụ nữ đang ngồi cùng bàn kia tại sao lại ít nói chuyện với nhau. Tôi làm về nghệ thuật, nhưng đầu óc lại có phần thực tế, còn bạn, bạn làm trong ngành tài chính, nhưng lại mang tâm hồn của một người nghệ sĩ. Còn về con đường sự nghiệp, Bạn tuyên bố rõ, chẳng bao giờ khởi nghiệp, vì công việc bây giờ đã quá mỹ mãn, start-up nào có thể đảm bảo cho bạn lương cao vời vợi, đãi ngộ bậc nhất, địa vị trọng vọng như vậy. Còn tôi, ai hỏi có muốn quay lại đời corporate life (làm thuê công ty) không? Tôi chỉ cười lắc đầu. Tôi biết không thiếu gì vị trí muốn được tôi đảm nhận, với thêm tính đa dzi năng và dạn dày thương trường, tôi hoàn toàn có thể kiếm 5000-7000USD/tháng mà tóc không đến nỗi bạc trắng hếu khi mới 32 thế này, nhưng ai cho tôi làm thỏa đam mê, ra hết thương hiệu này đến thương hiệu khác của RIÊNG MÌNH, được tự mình, trên đôi chân mình dần xây dựng cơ ngơi triệu đô, được cảm nhận hết mồ hôi, nước mắt và nụ cười trên con đường ấy. Mà thôi, lại lan man, về cơ bản chúng tôi khác nhau.

Run rủi thế nào, chúng tôi lại ngồi đây, với nhau, chỉ có hai người và một câu chuyện. Bạn đang ly thân với chồng, thực ra thì vẫn ở chung một nhà, nhưng khó gọi là vợ chồng, đúng vậy, nên gọi là housemate (bạn cùng nhà) thì đúng hơn. Bạn muốn nối lại duyên xưa với tình cũ, nhưng chồng không đồng ý li dị. Thực ra thì anh có nhiều lý do để trì hoãn việc chia tay, vì đứa con chung còn nhỏ, vì anh còn yêu bạn rất nhiều, nhưng quan trọng hơn cả là anh không thấy sự việc phải đến mức độ như vậy. Còn bạn, có lẽ đấy lại chính là lý do bạn muốn dừng lại. Anh thấy ổn, nhưng bạn thì không. Bạn không muốn tiếp tục thỏa hiệp.

    – Vậy là…không thể à?

    – Không…mà là không đủ

    – Thiếu gì vậy?

    – À, ờ…tâm hồn đồng điệu chăng…

Bạn nhìn xa xăm trong khi tay vẫn vân vê ống hút và khuấy đều ly nước chanh dây một cách vô thức. Anh đơn giản quá, anh không thể hiểu hết những gấp khúc trong tâm hồn ít nhiều nghệ sĩ của một cô gái không giây phút nào sống ở xứ Nam mà không nhớ về Hà Nội. Khi gặp lại người cũ, hẳn lúc đầu bạn cũng chẳng dự định gì, mà chỉ là một sự tình cờ và thăm hỏi, nhưng như thể cây khô được tưới nước, bạn thấy mình tươi mới trở lại. Đây mới là bạn sao? Hôn nhân gần 5 năm, cuộc sống trong ý niệm của bạn là có phần đơn độc nơi đất khách quê người (với bạn, Sài Gòn mãi vẫn chỉ là vậy), khiến bạn thành một người khác, cằn cỗi và nhàm chán. Bạn muốn rút khỏi cuộc hôn nhân hiện tại một cách nhẹ nhàng, cũng giống như cách bạn vẫn làm mọi thứ.

    – Có chắc không? vậy còn con thì sao?

(im lặng)

Có lẽ câu hỏi này, không, phải nói chính xác là câu chất vấn này bạn đã nghe đến trăm lần, và chẳng còn hơi sức, cũng không hề bận tâm để trả lời. Ba mẹ bạn cũng không còn chung sống với nhau từ khi bạn và em trai còn nhỏ, nhưng ông bà vẫn luôn giữ mối quan hệ tốt đẹp và lo lắng cho nhau, cho con cái. Những người độc miệng dễ nói chắc do gen, cơ mà chẳng phải bạn vẫn khôn lớn, trưởng thành, xinh đẹp, giàu có và vui vẻ đó sao. Có lẽ ngày đó ông bà mà cứ cố ở với nhau không khéo bạn lại thành lệch lạc. Thì đấy, rồi con trai bạn cũng sẽ ổn thôi mà. Con cái vui vẻ khi ba mẹ vui vẻ, chứ không phải những người lầm lũi bám riết lấy nhau.

Bạn nói đúng, về cơ bản thì đúng là mọi thứ sẽ ổn. Tôi lại nhớ đến đoạn video clip Demi Moore nói về chồng cũ Bruce Willis, người đã từng gắn bó với cô gần 12 năm “Tất nhiên trong ngần ấy năm cũng có lúc thăng lúc trầm….Em thực sự rất quan tâm đến anh. Anh có vị trí đặc biệt trong trái tim em. Em cảm ơn anh vì đã xuất hiện trong cuộc đời em và các con. Dù có thế nào, chúng ta vẫn là một gia đình. Một người bạn tuyệt vời, người cha tuyệt vời”. Sống với nhau thì tốt, nhưng nhớ về nhau sao cho đẹp thì tốt hơn.

Chúng tôi lại chìm vào suy tư riêng và để cho không gian lắng đọng lại. Tôi nhớ đến gần 10 năm lấy chồng của mình và tự hỏi “Mình có thực sự hạnh phúc?”

Hẳn trong cuộc đời một người đàn bà có chồng (và có con…), ít nhất một vài lần, bạn sẽ giật mình khi nhìn mình trước gương và bất bình với chính mình. Đây là ai, không phải là tôi?

Chúng ta vội vã đi tìm lại bản ngã, mong muốn về lại những rung cảm ngày xưa, khi tâm hồn còn tươi mới và không ràng buộc. Và tim lại một hai lần lệch nhịp…

Tôi cũng vậy, vẫn là cô học sinh cấp 2 thuở nào, đối lại bài thơ kinh điển “Ông mặt trời óng ánh – Tỏa sáng hai mẹ con…” thì đã từng viết trong Nhật ký như vầy để tả trời khi mưa:

“Mây cao vợi, gió vi vu

Em tìm mãi không thấy ánh mặt trời

Mới hay ông trốn trong mây

Ông buồn

Ông khóc…”

Người thiếu nữ đã từng viết cả trăm bài thơ lớn nhỏ để cưa cẩm một anh chàng, mà buồn thay không hồi đáp, đã bằng một nút click, xóa bằng sạch không dấu tích, chứ không kể ra giờ xô chậu làng ta lại có thêm một nhà thơ hiện đại.

Người phụ nữ đó đã không ít lần, nén tiếng thở dài vì biết rằng, chồng mình đó, sẽ đối ẩm chứ không ngâm thơ, sẽ không tâm tình tâm lý, yêu đương vồn vã.

“Có khi nào trên đường đời tấp nập. Ta vô tình đã đi lướt qua nhau. Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất. Một tâm hồn ta đợi đã từ lâu”

Tôi và bạn, có lẽ cũng đã đều ở trong những câu thơ đó. Chỉ khác một điều, tôi đã đi lướt qua thật, lướt qua khá nhiều người, đôi khi ngoảnh lại, nhìn trong giây lát rồi lại bước tiếp. Còn bạn, bạn và người cũ đã chạm vào nhau, như hai thiên thạch bay theo quỹ đạo riêng của mình, vô tình va đến nhau một lần nữa, đoànnnggg, vỡ vụn. Bạn như chợt tỉnh khỏi cơn mê, đôi mắt sáng ngời, lấp lánh.

Đâu là mê đâu là tỉnh? Tôi vẫn mãi bị ám ảnh bởi những hình ảnh cuối trong bộ phim Inception của Leonardo Dicarpio. Đâu là hư, là thực? Có thật sự quan trọng, hay rốt cuộc vẫn là thứ chúng ta muốn tin và cảm thấy hạnh phúc hơn cả.

Về phần mình, như một phép chia trung bình, tôi thấy hài lòng với cuộc sống của mình, và chấp nhận cả những phần méo mó thuộc về nó, đúng vậy, chấp nhận nhưng không bị động, từng ngày từng giờ, tôi vẫn tìm cách kéo chống xích lại gần mình hơn, thắp sáng anh bằng chút tinh nghịch mà tôi nghĩ đó mới là bản chất của mình, học từ anh sự thực tế, chín chắn đầy trách nhiệm, cho anh tình yêu và đón nhận điều tương tự. Về cơ bản thì chúng tôi vẫn có thể coi là hòa hợp.

Buổi nói chuyện kiệm lời và chóng vánh. Là do chúng tôi không đủ thân để tôi và bạn nói hết những gì trong lòng đang nghĩ. Chứ kể ra nếu rất thân thiết, tôi sẽ lao đến mà lay thật mạnh, thật mạnh “Tỉnh lại đi, tỉnh lại ngay, đừng mơ mộng huyễn hoặc nữa, hạnh phúc lớn nhất của người phụ nữ là ĐƯỢC YÊU, chứ không phải YÊU ai đó đâu. Bà đang có đến 2 người đàn ông tốt, MỘT LỚN MỘT NHỎ yêu thương rất nhiều, VẬY VẪN CHƯA ĐỦ SAO?”