Xuyên suốt chuyến đi du lịch Lai Châu những ngày tưởng rằng trời cứ xanh mà cao mãi, gió sẽ chẳng ngừng thổi và nắng còn lâu mới lấp sau dãy núi. Thế rồi tớ nhận ra, trời vẫn tàn vùng xanh mà kéo mây về, gọi cơn mưa tới, còn nắng cũng sẽ lúc mờ mờ, khi lay lắt. Cũng như con người, buồn mãi thì cũng phải vui thôi.Để đi du lịch Lai Châu, tớ phải rời Mù Cang Chải theo hướng quốc lộ 32. Tớ tiếp tục chạy sang thị trấn Than Uyên, Tân Uyên – Lai Châu. Con đường nhỏ lượn dài như dòng sông chảy trong khe núi, thi thoảng ánh lên màu vàng sáng của những vạt nắng sớm, của ngọn núi phủ khói trắng trời mây,…Hành trình hướng về phía Bắc lại tiếp tục.Tớ đeo tai nghe, mở nhạc thật lớn, rồi cứ để mình trôi đi như con thuyền mộc giữa mênh mang, kì vỹ cả chặng đi du lịch Lai Châu. Sau khoảng chừng 30 km từ thị trấn Mù Cang Chải, cánh đồng Mường Than hiện ra như tấm thảm xanh xanh, vàng vàng chạy dài miên man bất tận tới mãi chân dãy Hoàng Liên Sơn.Sương mù giăng kín buổi sớmTrong nắng mới, cả thung lũng sáng bừng lên những mảng màu rực rỡ, cơn gió hè cuốn theo hương lúa hoà lẫn hương sen, mùi bùn dưới chân hắt lên dìu dịu sau ngày mưa, mùi của kí ức tuổi thơ mỗi mùa gặt, chạy tung tăng khắp cánh đồng bắt cho được con muỗm muỗm, chơi trốn tìm trong đống rơm rậm rạp mà cười thích thú, thấy bao an yên chợt tìm về.Khắp nơi đều thoang thoảng mùi khói đậm chất làng quê Việt Nam.Tớ ngồi lặng một góc nhìn thời gian trôi chậm lại, để âm thanh cuộc sống cất lên, là tiếng vo ve khẽ khẽ của con bọ cánh cam, tiếng xe máy rít lên chạy trên con đường cắt ngang cánh đồng bất tận, tiếng người nông dân nói nói, cười cười. Tớ đã luôn mong sẽ làm một chuyến đi du lịch Lai Châu tự túc như thế này để nhìn và cảm được những điều rất riêng mà chẳng mấy ai được thấy.Từng hạt lúa chuẩn bị được gặt.
Nhất Thanh, nhì Lò, tam Than, tứ Tấc
Câu nói nổi tiếng này đang nhắc đến 4 cánh đồng là Mường Thanh (Điện Biên), Mường Lò (Yên Bái), Mường Than (Lai Châu) và Mường Tấc (Sơn La).Mùa lúa chín khắp vùng Tây Bắc.Lúa phủ vàng khắp vùng núi.Không hẳn là những thửa ruộng bậc thang cao ngút, cánh đồng Mường Than có địa hình thoải hơn giúp cho mảnh đất này có thể trồng hai vụ lúa trong năm. Với tổng diện tích đất sản xuất nông nghiệp khoảng 2.000 ha, Mường Than trở thành một trong 4 cánh đồng lớn và đẹp nhất Tây Bắc.Hành trình đi tới Phan Uyên vẫn còn xa.Thật lạ là cả bốn mùa đi du lịch Lai Châu, thời tiết đều như chiều lòng người. Miền đất này luôn có nắng vàng chan chứa, gió dìu dịu. Những mảng mây nằm phía xa Hoàng Liên lúc nào cũng như muốn chảy tràn xuống thung lũng.Con đường từ Than Uyên đi Tân Uyên có những đoạn thẳng mà dài hun hút, chạy xe dưới chân dốc rồi nhìn về phía trước sẽ thấy con đường như dẫn mình chạy thẳng lên đỉnh núi. Hai bên đường là những ngôi nhà nhỏ rợp bóng cây tựa lưng vào những đồi chè lúc nào cũng xanh mướt.Những ngôi nhà nhỏ nằm nép vào nhau.Khác với những đồi chè ở Mộc Châu, đồi chè Tân Uyên luôn khiến tớ tưởng tượng ra những cây bao báp khổng lồ ở Châu Phi, chỉ khác chúng mọc san sát bên nhau và màu xanh cũng lặng lẽ trầm ngâm hơn trong những ngày xương mù. Mong ước có một chuyến phượt du lịch Lai Châu của tớ thành hiện thực rồi.Xanh ngắt một màu.Từ Tân Uyên, chạy một mạch hướng ngã ba Tam Đường là con đèo Ô Quy Hồ kéo dài chừng 40 km, nối liền hai tỉnh Lai Châu và Lào Cai. Con đèo hùng vĩ và cùng là con đèo dài nhất trong tứ đại đỉnh đèo phía Bắc.Vì là đi phượt du lịch Lai Châu nên tớ quyết định băng qua một trong tứ đại đỉnh đèo này. Chỉ mới trước đó chừng 20 phút chạy xe vẫn là cái nắng ấm áp ôm ấp da thịt, thì bây giờ là cái lạnh đủ để thấy tê buốt bàn tay khi lên tới đỉnh đèo.Hồ sen trên đường hướng tới Phan Uyên.Tớ vội chui vào một quán cơm lam nằm bên đỉnh đèo để xưởi ấm và làm hài lòng cái dạ giày. Ô Quy Hồ lúc này chẳng có chút nào là mùa hè nữa mà là gió thốc từng cơn. Tớ ngồi nhìn gió cuốn mây bay vội vã về phía mà mặt trời sẽ tắt vào những chiều hoàng hôn trong trẻo. Nhấm nháp cơm lam nướng, chấm muối vừng thơm thơm rồi chạy thật nhanh về thị trấn Sapa để gặp cô bạn thân trong Tả Van.