Từ Hà Nội, chỉ sau hơn một tiếng chúng tôi đã có mặt tại sân bay Chu Lai (Quảng Nam). Sau đó chúng tôi lao như bay giữa cái nắng gay gắt để tìm một slot trên xe bus chở miễn phí đến trung tâm thành phố Quảng Ngãi. Đến đây phải di chuyển khoảng 20 cây nữa mới đến được khách sạn đã đặt gần biển Mĩ Khê (Khách sạn Phố Biển). Chính nơi này đã se duyên bọn tôi với một người bạn đồng hành nữa cũng có lịch trình khá trùng hợp - người đã share cả chi phí lẫn kinh nghiệm của một cô nàng đã từng ở Lý Sơn một tuần liền và quay lại sau một năm chỉ vì quá nhớ nhung nơi này. Khách sạn của chúng tôi chỉ cách bãi biển vài bước chân và cả lũ đã vui sướng không nói nên lời, ôm chầm lấy nhau trước vẻ đẹp xanh trong không tì vết của biển. Hẳn một số nơi đã từng khiến chúng ta hụt hẫng và thất vọng khi thực tế khác quá xa với những gì thấy trên ảnh. Nhưng Lý Sơn thì lại chẳng biết nói dối, nếu như trên ảnh đẹp thì có chăng vẻ đẹp ấy ngoài đời càng chân thực hơn thôi.
Chỉ là một góc vu vơ của Lý SơnChỉ đáng buồn là hôm đó có người chết đuối ngay trước khi bọn tôi ra tắm biển một tí. Những dòng cuốn bất ngờ có thể xuất hiện nên các bạn đừng tắm xa bờ nhé. Ở đây không nhiều khách du lịch nên cũng chưa có nhiều hàng quán và các dịch vụ giải trí, thế nên cái gì cũng ngon, bổ, rẻ. Và lúc chúng tôi trở về phòng đi ngủ mới chưa đến 9h tối (nhớ mang mấy bộ bài theo nha)Hôm sau, chúng tôi khởi hành khá sớm từ cảng Sa Kì lúc 7.30. Thời tiết đẹp nhưng biển động mạnh nên đứa nào đứa nấy say lướt khướt suốt hơn 1 tiếng đồng hồ lênh đênh trên tàu (90% mọi người đều say). Chuyến đi mệt hơn tưởng tượng và nó là lý do duy nhất (nếu có) ngăn tôi quay lại nơi đây. Lúc đầu thì hào hứng khi tàu quay mòng mòng như chơi trò cảm giác mạnh nhưng về sau thì chỉ muốn lên bờ càng nhanh càng tốt. Thật không dám nghĩ đến ngày về! Thế nên hãy chuẩn bị thuốc/miếng dán chống say đàng hoàng nhé. May là chúng tôi đặt khách sạn ngay gần đó, chỉ cần đi bộ 5' là đến (khách sạn Thạch Thủy - có xe máy cho thuê).
Chúng tôi nằm bẹp dí trên giường để hồi sức. Đến 2h chiều đã có vẻ lấy lại được sinh lực và bắt đầu hành trình khám phá bằng xe máy giữa cái nắng chang chang. Đường Lý Sơn rất dễ đi nhé, kể cả phi lên núi cũng ok. Đi một vòng thì chỗ nào cũng muốn dừng lại để chụp. Lý Sơn đẹp không góc chết, mặc dù có nhiều rác nhưng cũng đáng thông cảm thôi vì sinh hoạt ở đảo thì biết xử lý rác thải ở đâu. Hang Câu có lẽ để lại cho tôi nhiều ấn tượng nhất. Nằm sau núi Thới Lới ngay cạnh bờ biển với những cánh chim nhạn trắng bay lượn và gió thổi mát rượi, nơi đây không khác gì một kì quan.
Góc sông ảo trên núi Thới LớiKế hoạch thay đổi vào phút chót khi chúng tôi quyết định đi chùa Hang bằng thuyền thúng từ hang Câu rồi quay lại lặn ngắm san hô. Đầu tiên thì hơi bất đồng ý kiến một chút vì lúc đấy cũng khá muộn rồi nhưng hóa ra đó lại là quyết định đúng đắn vì chúng tôi thực sự đã có trải nghiệm thú vị ở nơi đây. Đeo kính vào trông cả lũ như biệt đội Minion, rồi mặc áo phao thả mình trên dòng nước ngửa mặt ngắm trời xanh để thuyền cứ thế kéo vào bờ (khoảng 100k thôi nhé). Trời cũng nhá nhem nên quan sát san hô không được rõ nhưng nói chung là vẫn đẹp. Bác lái thuyền còn bẻ san hô đỏ cho bọn tôi mang về nhà nữa. Tiếc là sau đó chúng chuyển sang màu trắng và bốc mùi nên không mang hết về được. Lúc về vì đầu ướt nên mấy đứa bạn tôi không đội mũ bảo hiểm và thế là...bị công an tóm, bắt xe về đồn luôn và chúng tôi phải nhờ cô chủ đến xin lại, tất nhiên là bị phạt nữa. Nên là đừng tưởng ở đảo mà thoát được các anh CAGT nhé :vSáng hôm sau cả lũ vứt đống quần áo đang giặt dở để vội vàng phi xe lên núi Thới Lới ngắm bình minh. Trên đó có cột cờ chứng nhận bản quyền biển đảo Việt Nam và có rất nhiều bộ đội canh gác. Các anh (bạn) ấy còn nhiệt tình đáp lại cái vẫy tay của tôi nữa. À thôi gọi là anh đi, những người lính của Tổ Quốc xứng đáng được gọi như thế! Hiện tại Lý Sơn không chấp nhận khách du lịch Trung Quốc. Nghe có vẻ cực đoan nhưng cũng phải cảnh giác thôi, các thím ấy sang đây thấy đẹp quá lại nhận vơ thì chết :v.
Sau khi quay trở lại khách sạn, chúng tôi nhận được tin biển động nên không thể ra đảo Bé - được ví như Maldives của Việt Nam (tiếc hùi hụi ý, trời không mưa bão gì cả, chỉ gió to một chút thôi). Thế là chúng tôi hoàn tất nốt những địa điểm cuối cùng trước khi chuyển hướng trở về đất liền đi Hội An. Cô chủ rất tốt bụng, không bắt chúng tôi phải hoàn phí do trả phòng đột ngột. Thực sự người dân ở đây đều rất dễ thương, tôi đặc biệt ấn tượng với giọng địa phương của họ. 10h chúng tôi lên “địa ngục trần gian” để vào bờ. Lần này phải chuẩn bị biện pháp chống say đàng hoàng và có vẻ nó đã phát huy tác dụng. Chúng tôi mừng húm nhìn nhau, chân tay múa loạn xạ khi tàu cập bến mà không có tiếng nôn ọe :vNằm trên xe trở về nhà, mọi hình ảnh tươi đẹp của chuyến đi lại trở về trong hồi tưởng. Có lẽ năm sau ai đó trong hội gái ế chúng tôi sẽ có người yêu nhưng chỉ cần hành trình có mặt cả bốn đứa, với tôi, thế là đủ!***Đừng chần chừ bạn nhé, thực sự ở đây đã bắt đầu thương mại hóa rồi, nghe đâu đang xây cổng để thu vé tham quan các địa điểm trên :((Nguồn : gody.vn