Phan Thiết và hoài niệm về một kẻ tha phương (PHẦN 2)

Phan Thiết và hoài niệm về một kẻ tha phương (PHẦN 2)
Sang ngày thứ 2 thì tôi xuất phát từ sáng sớm, các điểm tôi đến hôm nay đều nằm xa trung tâm thành phố.Nơi tiếp theo là một sự phát sinh bất ngờ trong chuyến đi, tôi được cô chủ homestay giới thiệu nơi này và hướng dẫn đường đi. Nghe cô chủ nói nơi đây được xem như chốn tiên cảnh giữa lòng sa mạc nắng gió của miền trung. Nên tôi đã quyết định sẽ đi để xem nó như thế nào. Sau hơn 20 phút chạy xe hướng về Mũi Né trên con đường Huỳnh Thúc Kháng thì tôi đã đến nơi. Suối TiênKhi đi đến đây các bạn sẽ gửi xe phía ngoài và sẽ phải đi bộ dọc theo con suối. Những bước chân đầu tiên tôi vẫn chưa ấn tượng lắm vì khung cảnh cũng bình thường. Đi thêm một đoạn sẽ có một người bán nước ở trước hai vòm cây cao vọng xuống tạo thành một cánh cổng tự nhiên. Mọi thứ hoàn toàn mở ra khi tôi bước qua cánh cửa thiên đường đó. Nếu như hôm qua lịch sự mang đến cho tôi sự hoài niệm, thì hôm nay thiên nhiên đã làm cho tôi phải thán phục trước bàn tay tạo hóa. Tôi không thể tin được rằng giữa miền cát và nắng này là được thiên nhiên ưu ái ban tặng cho chốn thần tiên này. Một dòng suối nhỏ mát lạnh và trong vắt chảy róc rách giữa một bên là dãy đồi núi đất đỏ và một bên là rừng cây xanh ngắt.
Thật sự tôi không biết viết cái gì tiếp theo ^^. Khen thì cũng khen nhiều rồi, nói nữa sẽ nhàm, thôi thì để ảnh ở đó cho mọi người xem. Nhưng như tôi đã nói ở trên, đối với thiên nhiên kỳ vĩ, không có bất kỳ một máy ảnh tối tân nào, một flycam nào có thể mô tả một cách trọn vẹn được bằng đôi mắt của mình, được đến trực tiếp để cảm nhận, tiếp xúc với mẹ thiên nhiên bằng đôi mắt để nhìn; dùng làn da để cảm nhận nhiệt độ, cảm nhận được những cơn gió bất chợt khẽ lướt qua xoa dịu đi cái nắng của miền trung; dùng mũi để hít thở bầu không khí, hơi của đất, của cây cỏ, sông suối; đôi chân bước đi dưới dòng suối mát lạnh và cảm nhận từng ngón chân lún sâu vào lớp cát mịn. Đó chính là cái mà tôi tìm kiếm trong những chuyến đi.[/i]
Tôi cứ tưởng sẽ không có ai sống trong này, nhưng khi đi vào tận bên trong thì vẫn còn có lác đác vài người ở đây, và phục vụ nước uống, món ăn cho những du khách vào đây.[/i]
Vì tôi đi khá sớm nên lúc đi thì không gặp một ai, nhưng tới lúc quay về thì mới xuất hiện nhiều đoàn khách bắt đầu đi vào, nghĩ lại cũng thật may mắn chứ đông kiểu này thì khó chụp được những bức ảnh thiên nhiên trọn vẹn ^^.Sau khi mãn nhãn với Suối Tiên, tôi đi tiếp tiến về Đồi Cát Bay hay còn biết đến với tên gọi khác là Đồi Hồng. Đi đến đồi cát đây cũng một trải nghiệm đầu tiên của tôi đối với sa mạc. Tôi chưa từng biết sa mạc là gì, vốn ấp ủ một kế hoạch là đi đến những nước Trung Đông để thử cảm giác băng qua sa mạc nhưng vẫn chưa làm được. Thôi thì về miền trung thân thương để trải nghiệm sa mạc mini trước vậy.[/i]
Trời trong - mây trắng - biển xanh - và cát vàngCó thể nói, miền trung nói chung và đặc biệt là khu vực Ninh Thuận, Bình Thuận, Phan Thiết nói riêng so với những nơi khác đã bị thiên nhiên lấy đi khá nhiều, nhưng cũng được cho lại không ít. Vốn là vùng đất khắc nghiệt, khô cằn bật nhật vùng Duyên hải nam trung bộ, nhưng nói đây lại cũng là nơi được thiên nhiên phú cho những cảnh đẹp độc nhất và riêng biệt mà không nơi nào có được. Thú thật là chuyến đi chỉ kéo dài 2 ngày nhưng tôi không thể nhớ được mình đã bao nhiêu lần phải xuýt xoa trước vẻ đẹp trác tuyệt của cảnh sắc nơi đây.
Mênh mông biển cátSau khi lăn lộn chán chê giữa sa mạc thì tôi đi đến nơi cuối cùng của hành trình trước khi quay về Sài Gòn. Đó là Bàu Trắng. Bàu Trắng nổi tiếng với người du lịch bởi những sa mạc cát trắng đặc biệt, với những biển hồ rộng lớn thấp thoáng những bông sen giữa biển hồ long lanh ánh bạc. Và hơn hết, đối với dân phượt, ắt hẳn ai cũng khao khát được một lần được lướt tay lái trên cung đường Phan Thiết - Bàu Trắng luôn luôn có mặt trong danh sách những cung đường đẹp nổi tiếng đẹp hàng đầu Việt Nam.[/i]
Cung đường Bàu Trắng - Phan Thiết
Một góc bàu trắng và biển hồ[/i]
Tại Bàu Trắng thì các bạn có thể thử trải nghiệm cảm giác chạy xe địa hình trên các, thấy chụp lên ảnh cũng ngầu lắm nhưng mà do tôi đi một mình nên không thể chơi được. Chính xác là được nhưng hơi mắc vì không có ai share tiền =)).Kết thúc điểm đến cuối cùng thì cũng tầm giữa trưa, sau khi quay về thành phố Phan Thiết ăn trưa xong tôi cũng sửa soạn để xuất phát về Sài Gòn. Phải có đi qua tôi mới cảm nhận được thiên nhiên khắc nghiệt ở nơi đây. Đi ngang qua Ninh Thuận, đến Lagi thì điều đó thể hiện rõ hơn hết. Nhà cửa nơi đây thưa thớt, rất ít dân sinh sống. Tôi nghĩ chắc vì môi trường hà khắc mà người ta cũng dần bỏ đi nơi khác để có thể mưu sinh. Những con người còn bám trụ nơi đây thì chắc là vì đất đai quê hương, tổ tiên hoặc cũng có thể là họ không biết đi đâu vì cả cuộc đời cơ cực đã gắn liền với nơi này.[/i]
Nhưng bên cạnh những khó khăn đó, nơi đây toát lên vẻ chân chất, thanh bình, an nhiên cũng giống như tính cách của những con người miền trung mà tôi quen biết.[/i]
[/i]
Thời tiết trong chuyến của tôi rất đẹp, cả đi lẫn về, chỉ hơi nắng vào giữa trưa còn lại thì trời trong xanh, khô ráo. Phải nói rằng đây là chuyến đi đầu tiên của tôi và miền trung đã chào đón tôi một cách không thể nào tuyệt vời hơn.Cả chuyến đi toàn ảnh đẹp rồi thôi chốt lại bài này bằng shot này cho nó ấn tượng. Trên đường về tới QL50 qua Đồng Nai gặp nguyên con xe tải bốc ngược đầu, làm kẹt xe mấy km kéo dài gần 2 tiếng. Đi về đã mệt còn kẹt nữa. Đuối quá đuối.[/i]
Nguồn : gody.vn